Quý vị thiền ở đâu? (Chúng con có Trung tâm thiền.) Tuyệt. (Là Trung tâm thiền mới ạ.) Quý vị tự mua hả? (Dạ.) Trời ơi! Quý vị giàu quá. Vậy sao không mua một Trung tâm cho tôi? Ồ vậy sao? Tốt. (Chúng con muốn Ngài ghé qua,) Được rồi. (ở Dallas, chỉ một thời gian ngắn.) Được rồi, cảm ơn quý vị. Tôi không biết có đổi chuyến bay được không, hơn nữa, tôi phải quay lại gặp bác sĩ. Tôi không biết, có lẽ tôi sẽ đến được. (Dạ.) Tôi không hứa được. Sẽ báo quý vị biết trước khi tôi đến, nhé? (Dạ.) Nếu tôi đến, nếu tôi đến. Nếu không… (Chúng con cảm ơn Sư Phụ.) Nếu tôi đến. (Dạ.) Nếu thôi, đúng không? (Dạ.) Nếu không, thì có thể lần sau. Ít nhất bây giờ quý vị đã gặp tôi rồi. (Dạ. Nhưng có rất nhiều đồng tu ở Dallas.) (Ở đó nhiều đồng tu hơn, Sư Phụ.) Ở đó nhiều đồng tu hơn. (Dạ.) Quý vị về nhà ôm họ, hôn họ, và nói: “Sư Phụ gửi tình thương”, là đủ rồi.
Tôi chỉ là một người, không thể chạy khắp nơi suốt được. (Dạ, chúng con hiểu ạ.) Giữ gìn thân thể vẫn tốt hơn là để nó kiệt sức. Sau đó mình sẽ không còn gì nữa. Giống như chiếc xe, mình phải dùng nó từ tốn, nhẹ nhàng, nếu không nó sẽ hỏng, phải không? (Dạ.) Tôi chăm sóc thân thể này vì quý vị. (Dạ. Chúng con hiểu ạ.) Miễn là quý vị biết tôi vẫn còn sống, thì cũng yên tâm hơn rồi. (Dạ.) Tốt hơn... Tốt hơn cái gì? Thà đến trễ mà còn sống, còn hơn đến đúng giờ mà chết. Được rồi, mọi người ổn chứ? Không bị ướt chứ? Xin lỗi nhé. Tôi nghĩ hôm nay vậy là đủ rồi. Hộ pháp muốn không? (Dạ có rồi.) Mấy thứ này dành cho quý vị. Được, tốt. Đừng để bị ướt. Cảm ơn quý vị đã đến thăm tôi. Mình gặp nhau ở đây. Giống như ở Dallas thôi, cũng vậy. Cũng ở Texas. Không vấn đề gì. (Đường này nè. Đường này nè.) Hả, nói gì? (Dạ kêu Sư Phụ khi nào Sư Phụ thấy khỏe) OK. (thì Sư Phụ dùng cái … này.) Ờ. (Còn Sư Phụ không thấy khỏe thì con sẽ cầm đi nơi khác.) OK.
Nhiều khi cũng không phải khỏe, không khỏe. Công việc khác nó tới rầm rầm, (Dạ.) thì mình gặp nhau chút chút cũng được, cái gì đòi hoài vậy? (Dạ tụi con mời Sư Phụ chứ tụi con... Sư Phụ chưa tới lần nào hết.) Biết bao giờ mà cho đủ? (Chưa tới lần nào.) Chưa tới lần nào nói: “Thôi, Sư Phụ tới một lần đủ rồi”. À, Sư Phụ tới một lần nói: “Sư Phụ tới thêm lần nữa đi, sao có một lần vậy?” Ờ, thấy không? (Dạ.) Rồi cái Sư Phụ tới một lần nữa: “Trời ơi, bữa nay Sư Phụ tới Sư Phụ ở có hai ngày”. (Thưa, tất cả mọi người đều thương yêu Sư Phụ.) Tôi biết. (Tụi con đợi Sư Phụ, Sư Phụ ơi.) Thôi, bây giờ ai mà nói: “Con yêu Sư Phụ, con thương Sư Phụ”, Sư Phụ sợ chạy liền. Sợ hết hồn. Giờ thì quý vị biết tình thương cũng phiền phức lắm đó. Vậy tốt hơn hết là đừng thương ai cả. Chỉ thương tôi thôi. (Con thương Sư Phụ, thương Ngài. Thương Ngài.)
(Khi nào Sư Phụ có dịp, có chuyến mời Sư Phụ ghé qua Florida.) Flori-da! Anh đùa à. Tôi không biết Flori-da ở đâu. Có phải ở thế giới khác hay không? Bên ngoài thiên hà, Flori-da. (Còn Chicago thì sao ạ?) Cái gì? (Dạ còn Chicago thì sao ạ?) Chicago, là chỗ nào vậy? Tôi không biết. (Kentucky thì sao ạ?) Ở trên Mặt Trăng hả? (Khi nào Sư Phụ nghỉ ngơi.) (Florida khí hậu đẹp lắm Sư Phụ.) Flori-da, Flori-da là gì? Tôi không biết. (Khí hậu mát mẻ lắm, Sư Phụ.) Tôi không biết Florida ở đâu. Tôi không muốn biết. Này, đâu phải ai cũng thấy được tôi. Chỉ vài người thôi. ...rồi cả thế giới gửi fax tới tôi cùng lúc, máy cháy luôn, thật đó. (Chỉ để đưa Ngài đến đây. Chỉ để đưa Ngài đến đây. Máy hoạt động, phải không?) Máy hoạt động. Cái máy fax đáng thương. Giờ thì tôi rất sợ tình thương của mọi người. Trước đây, khi còn trẻ, hồi còn nhỏ, tôi nghĩ nếu được mọi người thương yêu, mình sẽ tuyệt vời lắm. Mình giống như ngôi sao điện ảnh, dù là gì, mọi người rất thương mình cùng với tất cả sự hào nhoáng đó. Bây giờ tôi biết rồi, tôi biết tình thương phải trả giá thế nào. Nó khiến mình phải trả mọi thứ.
Mọi người vui chứ? (Dạ vui.) Quý vị biết gì không? Ở đây có nhiều trái cây và thức ăn hơn. Chỉ là tôi tặng tượng trưng cho mỗi người một gói, để quý vị vui, thế thôi. Nhưng không phải chỉ có bấy nhiêu. Chúng ta có ở đây; ai cũng có thể lấy một gói, nhưng đừng thảy nữa, làm ơn. Tôi. (Mình có thể chuyền ra phía sau.) Không, cái này cho quý vị. Tôi có rồi. Đưa cô ấy một gói nữa. Được rồi. Bây giờ mọi người có thể… Đúng rồi, chuyền, chuyền, chuyền. (Chuyền ra phía sau.) Chuyền ra sau và bất cứ thứ gì khác. Còn mấy thứ này để làm gì? Bắp rang? Bắp rang. Tôi cũng là giáo hoàng, bắp rang. (Hãy chuyền từng gói riêng lẻ, không phải cả hộp.) Không phải cả hộp. Mỗi người một gói, tôi đoán vậy. Đúng không? (Dạ. Mỗi người một gói.) Mỗi người một gói, bất kể là gì. Còn tất cả sô-cô-la (thuần chay) kia thì sao? (Cũng vậy, thưa Sư Phụ.) Hộp sô-cô-la (thuần chay) lớn? (Ồ, cái đó khác ạ.) Quý vị làm gì? Cũng chuyền giống vậy. Một hộp ở đây. (Hộp lớn ở đây nữa.) Được. (Mỗi người một cái. Được rồi. Đừng lấy hai cái.) (Sao mình không chuyền ra sau?) Ờ, chuyền, chuyền đi. Không, qua đây nữa. (Ồ, dạ.) (Ồ, con không đưa qua đó được.) Chuyền qua. (Mỗi người một gói, nha?) (Cần chuyền qua đó.) (Thêm một cái nữa, Sư Phụ biết.)
Bây giờ tôi hiểu “chuyền qua” nghĩa là gì. (Nghĩa là Sư Phụ phải qua nhà […] để ăn trưa đó ạ.) Từ một người tốt, thật ra là một người tốt. (Sư Phụ đã chọn được vài linh hồn tốt. Hôm nay họ đã làm việc rất tốt.) Tương lai sẽ trả lời. (Có những người được Sư Phụ độ, mà nếu không có dịp đó họ chẳng bao giờ nghe được giáo lý đâu. Mọi chuyện diễn ra ra thật đúng lúc.) Theo hướng đó. Ờ. (Tuyệt vời.) Được. (Và bài giảng của Ngài sau đó thật xuất sắc.) Tốt chứ? (Ngài nói trúng hết.) Nói đúng trọng tâm ha. (Sư Phụ thậm chí còn nói về mạng lưới và giá cả trong tình huống đó nữa. Chỉ cần ở gần Ngài, là tự nhiên con được kết nối trong mạng lưới ấy… và bắt nhịp được năng lượng đó. Như thể Ngài đọc được suy nghĩ của con.) Ờ, nó hoạt động như vậy đó, nhờ vào mạng lưới của quý vị đó. Rồi. (Sư Phụ đọc được tâm của anh ấy.) Không, cần thời gian để tiến bộ. Tâm trí phải học từ từ mới được. (Anh ấy cần thêm một chút thời gian nữa.)
Trái cây có ngon không? (Mềm và cứng.) Không, tôi không nói với ai cả. Đó là lý do. Tôi không muốn quý vị lo lắng, vì dù sao tôi cũng không thay đổi được. Tôi không thay đổi được. (Chỉ cần nói không thôi.) Ừ, tôi biết. (Nói “không” thì dễ. Nói “có” thì thật khó.) Không, nói “không” với tôi còn khó hơn. Đây là loại trái cây đặc biệt mà tôi vừa kể quý vị nghe. Quý vị chia sẻ với anh ấy nha. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) (Quý vị lột bỏ vỏ. Sau đó ăn phần cơm bên trong.) Và ăn phần bên trong. Không, tôi không hối tiếc. Tôi biết. Không, không. (Dạ để đến tuần sau.) Tôi không hối tiếc. (Sư Phụ không nói dối mà.) Cưng ơi, tôi không hối tiếc chút nào. Tôi không hối tiếc về những gì tôi đang làm hoặc đã làm cho quý vị. Chỉ vì em họ của tôi đã hiểu lầm liên lạc viên quá nhiều, nói là cái gì cũng giữ bí mật. Quý vị cũng vậy, đã hiểu lầm cô ấy. Cứ nói không ai cho quý vị biết gì cả. Ai cũng giữ bí mật hết. Ờ.
(Một chiếc xe nhỏ. Ngài cần một chiếc xe nhỏ.) Cái gì? (Xe nhỏ, nhưng ý họ là một chiếc xe dẫn đầu. Và họ nói: “Sư Phụ cần xe nhỏ của con”.) Xe dẫn đầu, xe nhỏ. (Xe nhỏ.) Ờ, xe dẫn đầu. (Con nói: “Không vấn đề gì. Con có một chiếc xe nhỏ”.) Xe nhỏ. Xe dẫn đầu. Quý vị đã hiểu lầm họ nhiều quá. Quý vị nói ai cũng giữ bí mật với quý vị này nọ và bây giờ quý vị khó làm việc. Thành ra, tôi phải giải thích như vậy. Không phải vì tôi hối tiếc vì đã trải qua tất cả mấy chuyện đó. Không có gì, không vấn đề gì. Đối với tôi, nỗi đau thể xác là chuyện ít khó chịu nhất. Nó chẳng là gì cả. (Bây giờ Sư Phụ có thể gọi cho chúng con và cho chúng con biết Ngài cần gì.) Được. (Bây giờ Ngài có nguồn lực lớn.) Được rồi, tốt. (Cũng có, Sư Phụ. Sư Phụ, đây là thành phố lớn thứ tư trong cả nước.) Ồ. (Đây là thành phố lớn thứ tư, rất lớn và rất phát triển.) Tôi biết, tôi biết. Nhiều người Âu Lạc (Việt Nam) cũng ở đây.
Quý vị có gói trái cây, đồ ăn (thuần chay) chưa? (Họ cần thêm nữa?) Ai chưa có? Ai chưa có gói quà? (Họ cần thêm một gói nữa hả?) Chưa, đây cưng, cứ giữ lấy đi. Mình có nhiều lắm. (Con có nhiều lắm.) Giữ lấy đi. Nó dành cho cô. Đừng đưa những gì cô có cho người khác. (Đây là của anh à? Đây là của anh.) (Không, không, tôi có một cái.) Muốn lấy gì không? Tôi biết, chỉ lấy một cái thôi. Đây là món Âu Lạc (Việt Nam) đặc biệt đó, cưng. Quý vị muốn ăn không? Lấy một cái đi. (Ngọt quá.) Đồ Âu Lạc (Việt Nam). Ưu tiên cho phụ nữ trước. Trước giờ họ chưa từng ăn. Quý vị thì có. (Xin cảm ơn Sư Phụ.) Lấy thêm. (Ngài có rất nhiều người.) Không. Những thứ này không nhiều, nên không thể cho mọi người được. Chỉ một vài người đặc biệt thôi. (Cái gì vậy? Ngon quá.) Ừ, tốt. Lấy một ít. Lấy thêm. (Thưa, là gì vậy?) Tôi sẽ nói với anh sau, (Dạ.) sau khi anh chết. Đây. (Sư Phụ báo trước cho con ba ngày nha.) Được, báo trước ba ngày, có lẽ ba phút là đủ cho anh. Anh chàng người Mỹ, đến đây. Có món ăn đặc biệt dành cho anh. Đến đây. Chỉ cho anh chàng người Mỹ. Người Âu Lạc (Việt Nam) không cần. (Anh ấy thích đồ ngọt.) Bởi vì đây là đồ Âu Lạc (Việt Nam). Lại đây. Món này được làm từ khoai, khoai. (Con lo là có trứng.) Quý vị biết khoai mà. Đẹp ha? Thành ra tôi bảo anh ấy lấy thêm. (Đây là món ăn có vị như khi không có trứng. Ngon ngoài sức tưởng tượng. Có rồi.) Quý vị thích chứ? (Con sẽ không đụng tới.) Giống như bánh pudding. Bánh Âu Lạc (Việt Nam) (thuần chay). (Không ngọt lắm.) Không ngọt lắm, vừa phải thôi. Hồi nhỏ tôi từng thích món này. Cô muốn một, hai hay một, cưng? (Dạ một.) Một.
Bây giờ quý vị ngạc nhiên là đồ ăn thuần chay có thể ngon đến vậy. (Thưa Sư Phụ, cũng có bánh Nhật Bản.) Bánh Nhật Bản, không. Bánh Đại Hàn. Đây là bánh thuần chay rất đặc biệt. Bánh Âu Lạc (Việt Nam). Nếu quý vị muốn thêm, ở đây còn một ít nữa. Không dành cho nhiều người. Chỉ dành cho… Lại đây. Chỉ dành cho người Mỹ. Người Mỹ, người Đại Hàn, người Nhật, được rồi. Người Tàu, người Âu Lạc (Việt Nam), ở nhà quý vị có món này rồi. Đợi đã. (Mình còn vài khay rau củ nữa.) Chỉ vài khay thôi hả? Bao nhiêu? (Dạ khoảng bảy hoặc tám.) Bao nhiêu người Tàu? Giơ tay lên coi. (Nhớ cho George một cái.) (George đã lấy một cái rồi.) George đã lấy một cái rồi? Đây. Ngon hả? À, cái... Anh ấy tên gì? Lại đây. Anh lấy đồ ăn đặc biệt (thuần chay). (Lại đây.) Đến đây. Anh ấy rất khiêm tốn. Anh ấy đứng ngay dưới trời mưa, ngay trong sân sau. Không ai thấy anh ấy ngoại trừ tôi bằng Mắt thứ ba. Bây giờ là người Tàu cầu nguyện để được một cái. Mỗi người chỉ được hai cái. Mỗi người một cái.
(Thưa Sư Phụ, con đã ở đây 15 năm rồi. Nhưng con chưa từng ăn thức ăn Âu Lạc [Việt Nam] của Ngài …) Nếu anh chưa ăn thì lỗi tại anh. Chuyện đó liên quan gì đến tôi? Có người nào nữa không? Người Âu Lạc (Việt Nam), người… (Người Tàu.) Quý vị à? Không. Quý vị nhìn không giống người Tàu. (Con là người Tàu.) Cô trông giống người Âu Lạc (Việt Nam). Còn bao nhiêu người nữa? (Dạ ba.) Ba người? (Dạ ba người.) Ba người, được rồi, lại đây. Chia nhau. Chỉ là… Cái này, tôi nghĩ quý vị, người Tàu có chưa? (Dạ chưa.) Thật sao? (Dạ chưa.) Được rồi, chia nhau. (Cảm ơn Sư Phụ.) (Chia nhau. Chia nhau.) Chia nhau. Ồ, cô chưa có. (Dạ có.) Cô từng ăn cái này chưa? (Dạ chưa.) Chưa, thật sao? Nhưng cô kết hôn với người Âu Lạc (Việt Nam) mà. Anh ta chưa từng nấu cho cô ăn sao? Ồ. (Anh ta có nấu cho cô ấy.) (Dạ anh ta có nấu.) (Ngon quá.) Anh ấy có nấu hả? (Con có cái này rồi.) À, cô có rồi. Còn ai khác chưa có? (Cô ấy cũng là người Tàu, Sư Phụ.) Cô ấy đã ăn nhiều rồi. Quý vị có đủ chưa? Có muốn thêm một chút nữa không? Nếu thật sự muốn, hãy đến đây. Nhanh lên! Quý vị ổn chứ? (Dạ, con ổn.) Được rồi, còn ai nữa? Ai muốn nữa không? (Quý vị muốn thêm nữa không?) Muốn nữa. Tôi còn vài miếng nữa. (Quý vị muốn thêm nữa không?) (Anh ấy muốn.) À, nhanh lên! Tới lấy đi. Lấy trước khi người khác lấy hết. Cưng muốn không? Quý vị muốn thêm nữa? Còn ai muốn thêm nữa không? (Thưa không, con không muốn.) (Con có.) Không? Thật sự không muốn sao? (Con có.) Thật sự không muốn? Quý vị? Được rồi, lại đây.
Photo Caption: Cùng Nhau Về NHÀ Sẽ An Toàn Hơn











