Vậy, còn câu hỏi nào nữa không? Ồ, sao? (Thưa Sư Phụ, làm thế nào để con... Có phương pháp nhanh nào để con học cách thư giãn khi thiền không ạ? Vì con to lớn, nên ngồi hơi không thoải mái.) Ờ, anh đến ngồi ở đây. Anh nhìn này, hãy đứng dậy. Có một cái ghế, thứ gì đó giống như vầy. (Dạ không, bây giờ con ổn ạ. Con chỉ nói về việc khi con đang thiền. Bây giờ con không sao. Con nói khi con đang thiền, thì có cách nào...) Anh ngồi trên ghế như tôi được không? (Sao ạ?) Và nhắm mắt lại. Anh chỉ cần làm như vậy thôi. (Dạ.) Và niệm (Năm) Hồng Danh để thanh tẩy bản thân khỏi đủ loại tạp niệm và những làn sóng suy nghĩ tiêu cực gây nhiễu loạn. Chỉ vậy thôi. (Còn khi lắng nghe Âm Thanh [Thiên Đàng nội tại] thì sao ạ?) Cũng giống như vậy. (Cũng vậy ạ?) À, không, không, anh có thể ngồi trên ghế. (Dạ .) Miễn sao anh thấy thoải mái là được. Nhưng nếu anh nằm xuống, thì sẽ ngủ ngay. Tôi hứa đó. Đó là lý do chúng ta phải ngồi hoặc ngồi thẳng vì e rằng sẽ thiếp đi. Anh lẹ thật, anh mới gặp tôi hôm qua mà bây giờ đã được Tâm Ấn. Anh… Được rồi.
Tôi vừa thấy Elma ở đâu đó. Cô ấy đi đâu mất rồi? (Cô ấy ở đây ạ.) (Dạ.) Cô ấy không khỏe hả? Không sao, không sao. Nếu cô ấy không khỏe, cứ để cô ấy ở bên ngoài. (Cô ấy đi rồi ạ.) Đi rồi? (Dạ không, cô ấy còn ở đây.) (Cô ấy đã được Tâm Ấn.) Tôi biết, tôi biết. Tôi vừa thấy cô ấy ở đó nhưng không để ý lắm. Tôi mải phấn khích kể với quý vị mấy tin vui này về những tấm vé trị giá 4.000 đô la của tôi. Cô ấy đi rồi cũng không sao, không sao. (Cô ấy đang đến đó ạ.) Đang đến? Ồ, tôi thấy thương cho cô ấy. Chắc cô ấy thấy không thoải mái lắm. (Con ở đây ạ.) Chào cưng. Cô đến ngồi đây đi. Chắc cô thấy không thoải mái, phải không? (Dạ không! Không, con chỉ...). Để tôi giới thiệu cô với mọi người. Này, tôi muốn giới thiệu cô với... mấy người to lớn hôm nay. Ra xem nào. Anh giới thiệu cô ấy được không? Vào trong ngồi đây, thoải mái hơn cho cô. Lại đây. (Dạ.)
Trước tiên, tôi giới thiệu với quý vị cô Hildegard. Hildegard, cô đứng lên đi. Quý vị biết mà, siêu sao opera ngày nay. (Dạ đúng.) Quý vị biết chứ hả? Cô ngồi đây. Ngồi đây thoải mái hơn cho cô. Ngồi đi. Không sao đâu. Nhà chúng tôi nhỏ lắm. Đừng ngại. (Cảm ơn Sư Phụ.) Tôi sẽ bảo họ mua nhà mới sớm thôi. Giá nhà ở Texas rất rẻ. (Dạ đúng.) (Nhân tiện, Elma Barrera đã phỏng vấn Sư Phụ hôm qua cho Kênh 13.) Này, này, này, này. Anh dùng micrô đi. Để tôi nói xong tiếng Đức trước nhé? (Dạ, Sư Phụ cứ nói.) Anh phải giới thiệu cô ấy bằng micrô, như vậy mới phù hợp hơn chút, vì mấy người ngồi bên ngoài không nghe thấy. Tôi biết quý vị không quen với việc này. Lần sau chúng tôi sẽ cải thiện. Mua căn nhà mới. Ở đây rất rẻ, khoảng hai, ba trăm ngàn đô la thôi, đúng không? Vậy bây giờ quý vị đã có 30.000 đô la rồi, phải không? (Dạ, 34.000 đô la.) Ồ, phần còn lại quý vị có thể kêu Bà Thanh Hải [Vô Thượng Sư] đưa thêm. Nếu Bà ấy còn tiền, tôi chắc chắn Bà ấy sẽ vét được ở đâu đó.
Tôi xin lỗi vì tôi không đối xử với quý vị tốt như người bên ngoài. Không biết tại sao tôi lại mắc cái “bệnh” này nữa. Tôi lo cho nhu cầu cấp thiết của người ta nhiều hơn là đối xử tốt hơn với quý vị. (Dạ chúng con hiểu.) Nhưng quý vị cũng sẽ làm như vậy. (Vâng.) Họ cần hơn. Ý tôi là, nếu quý vị ngồi đây thiền, thì hơi không thoải mái, nhưng quý vị sẽ không chết, đúng không? (Dạ đúng.) Nhưng người dân, nhà của họ bị cháy hoặc nhà của họ bị ngập lụt. Nếu họ không có thức ăn, họ sẽ chết. Nếu họ không có quần áo, họ sẽ chết. Nó cấp bách hơn. Dĩ nhiên, đây không phải là tâm linh. Nếu tiền được chi cho tâm linh, dĩ nhiên, nó sẽ bền lâu hơn và giúp ích cho linh hồn con người. Nhưng nếu người ta chết rồi, thì làm gì còn tâm linh để lo nữa? Mình không thể truyền Tâm Ấn cho họ. Đúng không? Vậy nên, mạng sống của người dân quý giá hơn sự bất tiện của chúng ta. Vì vậy, tôi biết quý vị hiểu và thứ lỗi cho tôi. Nhưng tôi sẽ cố gắng cho quý vị nữa. (Bởi vì Sư Phụ dạy chúng con thương yêu mọi người như thương chính mình.) Điều đó cũng đúng. Tôi nghĩ nếu có nhu cầu cấp thiết, thì chúng ta nên chú ý hơn.
Ngôi sao điện ảnh này, cô ấy nổi tiếng khắp thế giới – không phải ngôi sao điện ảnh, mà là ngôi sao opera. Để trở thành ngôi sao opera thậm chí còn khó hơn. Quý vị biết tại sao không? Bởi vì phải hát trực tiếp ngay tại chỗ, không thể chỉnh lại nốt nhạc và không thể cắt video của mình. Không thể cắt phim, cũng không thể làm lại. Và phải hát mà không có micrô. Hát lớn hơn hàng trăm nhạc công dàn nhạc giao hưởng, nó tạo rất nhiều tiếng ồn, quý vị phải hát át lên trên tất cả, để hàng ngàn người ngồi rất xa quý vị vẫn có thể nghe và hiểu được quý vị hát gì. Còn tôi thì không hiểu. Tôi không hiểu họ hát gì. Có lúc, khi cô ấy hát bằng tiếng Đức đơn giản, thì tôi hiểu. Nhưng khi cô ấy hát với... “Ồ, anh muốn gì?” Tôi không biết cô ấy đang nói về điều gì. Cô ấy hát bằng tiếng Đức. Và người ta dịch sang tiếng Anh.
Nhưng tôi vừa mới phẫu thuật, nên dễ bị gật gù buồn ngủ, vì vậy tôi cứ nhìn như thế này, rồi sau đó tôi thiếp đi luôn. Cho nên chắc tôi phải quay lại xem cô lần nữa vì... (Dạ, xin mời ạ.) ...Tôi không hiểu nổi một nửa những gì cô hát hôm nọ. Tôi đã xỉu hoặc ngủ thiếp đi. Tôi không thể theo kịp. Không hiểu sao, tôi đã rất, rất, rất kiệt sức. Chắc hẳn là do thuốc. Xin thứ lỗi cho tôi. Nếu lúc đó cô thấy tôi như vậy, xin đừng nghĩ rằng cô hát chán hay gì cả. Tôi không hề thấy chán. Chỉ là quá mệt, không theo kịp thôi. Bình thường tôi rất thích. Tôi từng hay đi xem opera, dàn nhạc, đủ cả. Tôi rất thích những thứ này. Giờ tôi vẫn còn thích, nhưng kể từ khi tôi trở thành thầy, tôi không còn cơ hội để xem nữa. Lần này quý vị đã ép tôi phải đến, thành ra tôi có cớ để được xem những thứ này. Vậy nên, tôi cũng cảm ơn quý vị.
Dù sao thì, cô ấy là ca sĩ giọng nữ cao hay nhất thế giới. Quý vị nghe giọng cô ấy rồi chứ hả? Thật tuyệt vời, đầy năng lượng, truyền cảm. Cô ấy không cần micrô luôn đó. Cô biết. Đã xem cô ấy chưa? Cô có đi xem cô ấy chưa, cưng? Chưa đi hả? Ồ, lần sau cô phải xem. (Con đã đọc tất cả về cô ấy.) Cô đã đọc tất cả về cô ấy. Ồ, lúc cô ấy bước ra sân khấu, mọi người đều đứng dậy hết, và mỗi khi cô ấy quay lại sân khấu, ôi, mọi người đều đứng dậy tiếp. Họ không ngồi xuống luôn. Đó là vinh dự rất lớn cho một ngôi sao, khi mọi người đứng dậy vỗ tay không ngớt, kéo dài mấy phút liền. Họ không dừng lại. Vì vậy, cô ấy thật tuyệt. Nhưng mà vẫn chưa tuyệt bằng con gái của cô ấy. Bây giờ con đứng lên để Sư Phụ giới thiệu con. Nhưng coi chừng cái ngã của mình, nhé? Nhốt nó lại.
Đây là cô con gái. Không sao. Không sao đâu, cưng. Không sao. Cô bé là con gái của siêu sao đó. Và cô bé đã bay – cô bé 12 tuổi, vừa tròn 12 – đã bay một mình từ New York đến đây chỉ để được thọ Tâm Ấn hôm nay. Vì vậy, tôi cảm thấy được đền đáp bằng một câu chuyện đẹp như vậy. Nếu quý vị không kể cho tôi, có lẽ tôi đã không biết. Vậy, lần sau, làm ơn cho tôi biết thêm về những sự kiện của quý vị và về những người tuyệt vời của chúng ta. Một linh hồn trẻ như vậy! Khi tôi 12 tuổi, tôi không bao giờ có thể thông minh như vậy. Tôi không thể bay một mình suốt từ New York đến đây chỉ để gặp một Minh Sư “kỳ lạ”, người mà cô bé chưa từng gặp trong đời. Cô bé chỉ thấy qua video, sách, hoặc có thể là qua một số băng, hình ảnh, chỉ vậy thôi. Và sau đó cô bé muốn được Tâm Ấn.
Hôm nay tôi đã hỏi cụ thể cô bé: “Con muốn được Tâm Ấn hay là mẹ con ép hay ảnh hưởng con vậy?” Cô bé nói: “Không, không, con muốn ạ”. Có đúng không, cưng? Ờ, tốt. Cho nên quý vị thấy đó, linh hồn đều siêu thông minh. Tôi nghĩ càng trẻ thì chúng ta càng thông minh. Càng lớn lên, chúng ta càng tích lũy thêm nhiều thói quen và nhiều nỗi lo âu, phiền muộn khác, và chúng ta dần quên mất mình vĩ đại đến thế nào. Và chúng ta quên cả những điều thiết yếu. Tôi chỉ muốn kể cho quý vị nghe về cô bé này bởi vì tôi rất cảm động. Tôi gần như đã khóc khi nghe điều đó. Chỉ một trong những điều như vậy. Chỉ mới 12 tuổi mà đêm qua cô bé đã bay từ New York một mình, sau khi tan học, vì cô bé không đi được vào các ngày trong tuần. Cô bé đến hôm qua, tối thứ Bảy, phải không? Ồ, không, (Thứ Sáu) tối thứ Sáu. Đêm đó, cô bé bay một mình. Và mẹ cô bé đã đi taxi để đón cô bé. Đó là cách chúng tôi gặp người đẹp da đen xinh đẹp ở đó.
Bây giờ, tôi cũng phải kể cho quý vị nghe thêm một vài chuyện để tiết lộ những thiếu sót của tôi. Ví dụ, mẹ cô bé đã đến và đợi tôi ở bữa tiệc tối qua. Chúng ta đã làm một bữa tối nhỏ, tiệc thuần chay cho tôi? Và sau đó mẹ cô bé đến đó đợi tôi, không phải để ăn, mà để gặp tôi trước khi ra sân bay vì vẫn còn sớm. Nên tôi nhìn thấy cô ấy ở đó, và hỏi: “Ồ, cô đang làm gì vậy...?” Cô nói rằng cô sẽ đi đón con gái ở sân bay vì cô bé sẽ từ New York đến để thọ Tâm Ấn hôm nay. Tôi hỏi: “Có ai đưa cô đi không?” Cô ấy nói: “Không, con sẽ đi taxi”. Tôi cảm thấy thương vì cô ấy là một người phụ nữ đơn độc. Tôi đâu có biết anh ấy là một người tốt. Không, lúc đó tôi không biết cô. Tôi nói: “Ủa, sao cô phải đi bằng taxi? Mình có rất nhiều tài xế ở đây, nhiều đồng tu mà”. Rồi tôi nói với tài xế của mình, người mà hôm đó lái xe cho tôi, tôi bảo: “Anh đưa cô ấy đến sân bay. Tôi cảm thấy an toàn và tốt hơn. Hoặc, đó cũng là một cách thể hiện tình thương hơn”. “Tại sao cô phải đi bằng taxi trong khi chúng ta đều có xe ở đây?” Nên tôi nói: “Đó không phải là cách của tình thương”.
Vì vậy, tôi đã xin lỗi tài xế taxi. Lần đầu gặp anh ấy, tôi nói: “Xin lỗi, nha cưng. Cô ấy là “con gái” tôi, và tôi cảm thấy mình có bổn phận phải để “con trai” tôi đưa cô ấy ra sân bay thay vì bất kỳ tài xế taxi nào. Vậy nên, nếu anh không phiền, chúng tôi trả thêm tiền cho anh một giờ, và rồi anh sẽ ổn…” Anh ta nói: “Dạ không, không sao”. Vậy nên, tôi thấy tội nghiệp anh ta. Tôi thấy tội nghiệp anh ta, bị mất một chuyến xe. Tôi nghĩ chắc anh ta cũng cảm thấy buồn, nên tôi nói: “Nếu anh thấy chán, chúng tôi đang ăn tối ở trên lầu. Anh lên ăn tối đi”. Coi như bù lại cho việc anh ấy bị mất một chuyến xe. Dù sao, sau đó anh ấy đã đi ăn tối, và đó là bữa ăn thuần chay đầu tiên trong đời anh. Và hôm nay anh ấy ngồi đây. Thật dễ thương.
Bạn của quý vị. Tommy, phải. Tôi tưởng sau khi ăn muỗng đồ thuần chay đầu tiên, anh ấy hẳn phải nhổ ra và nói: “Ghê quá, đây là gì vậy? Quý vị gạt tôi ăn thứ này. Cái này gọi là bữa tối à?” Nhưng anh ấy đã ăn hết mọi thứ, và ăn luôn phần của Tommy nữa. Anh ấy ăn cả hai phần. Tôi lo rằng anh ấy không quen với lối ăn thuần chay vì anh ấy là một người to lớn. Anh ấy là cựu cầu thủ bóng bầu dục. Anh chơi cho đội nào? Đó là một đội bóng nổi tiếng, phải không? (Dạ, St. Louis Cardinals.) St... anh nói đi. (St. Louis, St. Louis Cardinals.) Có to lớn không? (Cầu thủ bóng bầu dục.) (Dạ phải.) Có to lớn không? Đứng lên cho chúng tôi xem anh to lớn thế nào. Ồ, anh ấy không đứng dậy được. Bị chuột rút. Chao ơi. Ờ, anh cứ ngồi đây nếu anh muốn. Nếu anh muốn chơi bóng lại, thì hoan nghênh. Anh có thể lập một đội bóng ở đây. Chúng tôi có nhiều cầu thủ bóng bầu dục. Không hả? Anh bỏ rồi à? (Dạ không, giờ con quá già rồi.) Ồ, thật sao? Anh nhìn đâu có già. Hai mươi lăm? (Dạ ba mươi tám.) Mới có ba mươi tám thôi. Anh làm tôi cảm thấy già. Bởi vì tôi già hơn anh rất nhiều. (Ồ, con thật xin lỗi. Ngài nhìn không có già.) Tôi nhìn không già? (Dạ không.) Tốt hơn là anh nên nói không. Không thì tôi tịch thu thẻ Tâm Ấn của anh.
Photo Caption: Đời Sống Vật Chất Mong Manh Yếu Ớt ĐỜI SỐNG THẬT SỰ Trường Tồn Vĩnh Hằng











